[Văn Nghị Luận Mẫu] Hãy là chính mình và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ.

0
11079
Văn Nghị Luận Mẫu
QUẢNG CÁO
Vài Phút Quảng Cáo Sản Phẩm


Hãy là chính mình và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ.

Mọi ý kiến đóng góp xin gửi vào hòm thư: [email protected]

Tài liệu chuyên mục Văn Nghị Luận Mẫu liên quan: 


    DÀN Ý Văn Nghị Luận Mẫu: 

  1. Mở bài: Giới thiệu triết lý sống: Hãy là chính mình và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ
  1. Thân bài: 
  2. a) Giải thích: Câu nói như một lời nhắn nhủ, nhắc nhở con người phải luôn giữ vững cái tôi và ước mơ của mình khi đứng trước giông bão cuộc đời.
  3. b) Bàn luận:

– Cuộc sống vốn có nhiều khó khăn thử thách như những đám mây đen làm mờ đi ước mơ của bạn.

– Nhưng chính những trải nghiệm cay đắng ấy mới giúp bạn trưởng thành và mạnh mẽ hơn.

– Tự đáy lòng mỗi người luôn tồn tại khát vọng được là chính mình để thực hiện ước mơ.

Quảng Cáo

– Cuộc sống chúng ta như thế nào đều tùy thuộc vào cách nhìn nhận, suy nghĩ của bạn.

– Dung hòa cả hai thứ: ước mơ và cái tôi để đạt được cái đích mà bạn mong muốn.

– Mở rộng:

+ Trong cuộc sống hiện tại, thật khó để được là chính mình theo đuổi giấc mơ.

+ Thế nhưng khi đạt được rồi bạn mới nhận ra bản thân mạnh mẽ đến nhường nào.

  1. c) Bài học nhận thức: Đừng nên quá chú tâm vào cái đích mà quên nình lại con đường mà mình đang đi.
  2. Kết bài: Khẳng định lại giá trị bền vững của câu châm ngôn.
  3. Hãy là chính mình và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ. Văn Nghị Luận Mẫu
  4. BÀI LÀM:

Sống và chết có gì khác nhau? Khi chúng ta được sinh ra đời, người vui mừng không phải là bản thân chúng ta, mà là cha mẹ, người thân cuả chúng ta. Sau khi chúng ta chết, người khóc lóc cũng không phải là bản thân chúng ta, mà là con cái, người thân. Bản thân không vui sướng vì khi ra đời chưa không biết sướng vui; chúng ta không khóc lóc vì khi không còn tồn tại sẽ không còn cảm giác.

Mỗi người không có cách gì phát biểu cho cuộc sống, vì khi đó ta đã được sinh ra rồi, bất luận được trong một hoàn cảnh như thế nào, chúng ta đều không có tư cách quyết định. Chúng ta mở đầu cuộc hành trình bằng tiếng khóc của bản thân, rồi lại kết thúc trong tiếng khóc của người xung quanh. Chúng ta rời khỏi cơ thể mẹ mà ra đời, rồi lại rời khỏi thế giới này mà chết đi. Chúng ta được đẩy lên sân khấu cuộc đời, rồi laị bị kéo xuống. Ta  tựa hồ không hề có một quyền lực can thiệp nào vào hai vấn đề lớn nhất của cuộc đời, là sự sống và cái chết..

May thay, trong vấn đề này, chúng ta vẫn có hành vi để khiến bản thân sinh ra bình thường, nhưng có thể chết vĩ đại. Ra đời trong cơn đau của một mình người mẹ, nhưng  có thể từ bỏ thế gian này trong tiếng khóc đau thương của hàng triệu con người. Và tôi cũng muốn là một người như thế, có thể để lại chút dấu ấn gì đó trong cuộc đời lớn của nhân loại. Mang trong mình suy nghĩ đó, tôi đã tìm thấy triết lý cho hành trình sống của mình: “Hãy là chính mình và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ”.

Chắc hẳn mọi người đều nghĩ ai ai đang sống đều mang trong mình một giấc mơ để theo đuổi. Thế nhưng sự thật không hẳn là vậy. Có những con người sống không mục đích, không ước muốn, không cầu tiến. Những con người ấy phần vì cảm thấy cuộc sống mình đã rất đầy đủ (hoặc chí ít là họ nghĩ như vậy), họ bằng lòng với những gì mình đang có, thượng đế đã cho họ quá nhiều đến nỗi tưởng chừng như vốn dĩ những thứ ấy vốn là của họ vậy. Đối với những con người như thế, ước mơ dường như là thứ gì đó quá xa vời, quá viển vông còn cuộc đời mà họ đang sống lại chỉ cần bình lặng, yên ổn. Những gì mà tôi đang nói trên đây chắc hẳn chẳng có gì xa lạ đối vời một thành phần giời trẻ hiện nay và trong đó có lẽ có cả tôi trước đây. Tôi sống trong một gia đình thuần nông nhưng không nghèo khó như cái cách mà một số người miêu tả. Bởi dù không phải có nhà lầu xe hơi, nhưng ba mẹ vẫn cho tôi có một cuộc sống bằng bạn bằng bè. Vì thế tôi bình yên lớn lên trong sự chăm sóc của ba mẹ, an ổn học tập và lựa chọn con đường như đã vạch sẵn: làm kinh tế. Anh tôi cũng vậy, chị tôi cũng vậy, những người xung quanh tôi cũng thế, cho nên đối với tôi, ước mơ là cái gì đó quá xa, quá lạ, con đường đi của tôi chỉ là duy nhất, không có sự chọn lựa, và tôi cũng không muốn chọn lựa. Có lẽ tôi vẫn sẽ sống một cuộc sống chỉ biết dựa vào ước mơ, vào sự sắp xếp của người khác như thế nếu không có một ngày, tôi rời khỏi quê vào thành phố. Thay đổi môi trường sống, môi trường học tập, môi trường cạnh tranh, tôi bây giờ không phải là đứa nhỏ luôn đứng nhất nhì trường mà không cần cố gắng, tôi đã khác, đã thay đổi trong cách suy nghĩ, cách hành động. Thực tế ấy đã buộc tôi phải có một mục đích, một động lực để tiếp tục, để cố gắng. Chính vì vậy chỉ khi sống theo ước mơ, theo hoài bão tôi mới được là chính mình.

Thế nhưng phải biết rằng, con đường đi đến ước mơ không hề bằng phẳng. Bao khó khăn, trở ngại và cả bất hạnh có thể xảy ra vào những lúc không mong chờ nhất như để thử thách lòng dũng cảm của con người. Đôi khi có nhưng việc xảy ra dường như thật đau đớn và quá sức chịu đựng. Phải đợi đến lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng bản thân mình không mạnh mẽ như tưởng tượng. Mọi người xung quanh đều cố gắng giúp đỡ, kéo tôi ra khỏi hố sâu ấy nhưng dần dần tôi nhận ra rằng, có những khó khăn mà chỉ có bản thân mới tự giúp đỡ mình vượt qua được. Hành trình ấy như một đường hầm tối tăm mà chính tôi cũng không nhận ra bản thân, ngay cả ở cuối con đường cũng không le lói chút tia hy vọng nào. Tuyệt vọng, gục ngã nhưng ước mơ và người thân đã vực tôi dậy, động viên tôi đi tiếp con đường của mình. Khi đã vượt qua rồi, mới nhận ra rằng nếu không có những biến cố đó, bản thân đã không trưởng thành hơn và biết được sức mạnh của chính mình.

Đôi khi những trải nghiệm cay đắng sẽ giúp ta chiêm nghiệm cuộc sống của mình một cách rõ ràng và chính xác hơn. Một thất bại luôn chứa một niềm hy vọng. Một cái kết thúc sẽ đi liền với một sự khỏi đầu. Ai đó đã nói rằng: “Nếu thượng đế đóng lại trước mắt bạn một cánh cửa thì sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn”. Nhưng người ta thường chú ý đến cánh cửa đang đóng chứ không biết rằng một cánh cửa hoàn toán mới đang mở ra sau lưng mình.

Thế nhưng, bất kể là ai, tự đáy lòng của mỗi con người đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt  – đó là khát vọng sống và được luôn là chính mình. Chính khát vọng ấy đã khiến bao trái tim trăn trở, thao thức tìm cho mình một cách nghĩ, một sức mạnh tinh thần, một hướng đi để theo đuổi những hoài bão, ước mơ của mình.

Trong cuộc sống hiện đại, thật khó để dung hòa cả hai thứ: ước mơ và bản thân. Tôi đã từng thấy những người vì theo đuổi ước mơ mà khom lưng trước những thế lực khác, từ bỏ con người thật để đạt được mục đích. Thế nhưng khi ngồi lên đỉnh vinh quang, lại nhận ra đã đánh mất nhiều thứ hơn là những gì mình đạt được. Cũng có những người giữ vững lập trường cá nhân, đi đứng hiên ngang với đời. Nhưng cuộc sống của họ lại không đạt được như ý nguyện.

Sống thật với chính bản thân mình để theo đuổi ước mơ dù không dễ dàng nhưng khi đạt được, ta mới nhận ra bản thân có sức mạnh lớn đến nhường nào. Tôi luôn tự nhủ với bản thân rằng, con đường thực hiện ước mơ thì nhiều lắm nhưng cái tôi của bản thân thì chỉ có một. Đừng nên quá chú tâm vào cái đích mà quên nình lại con đường mà mình đang đi.

Có thể câu triết lý trên hoàn thiện hơn những gì tôi đang suy nghĩ và thực hiện. Thế nên tôi mới phải suy ngẫm lâu hơn và cố gắng hơn trên con đường mình đã chọn. Câu châm ngôn ấy là hành trang tôi mang theo khi bước vào ngưỡng của cuộc đời. Sống thật một cá tính để không chìm giữa biển người vô tận. Đi theo một ước mơ để thấy mình còn đang sống.

 

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here